Nhiều bố mẹ hay nói “Mẹ còn vẽ người que mà xấu, sao chơi vẽ với con được…” Tin vui là: đồng hành với con khi con vẽ không cần bố mẹ giỏi vẽ, chỉ cần… giỏi yêu con và chịu chơi với con là đủ.

Dưới đây là 5 cách đơn giản, nhẹ nhàng nhưng cực kỳ “đắt giá” để bố mẹ vừa chơi, vừa kết nối, vừa hỗ trợ phát triển cảm xúc & não bộ cho con thông qua những buổi vẽ.
Cách 1: Hỏi về câu chuyện trong bức tranh – đừng hỏi “Sao con không vẽ đẹp hơn?”
Thay vì chăm chăm nhìn xem con vẽ có “giống mẫu” hay không, bố mẹ hãy hỏi về câu chuyện đằng sau bức tranh, lắng nghe cách con nhìn thế giới qua nét vẽ của mình.
Gợi ý câu hỏi đơn giản:
Khi đó, con sẽ cảm nhận được bố mẹ quan tâm đến thế giới bên trong của mình, chứ không chỉ chấm điểm đẹp – xấu. Đó là món quà cảm xúc rất lớn cho con.
Cách 2: Khen nỗ lực, đừng chỉ khen “Đẹp quá!”
Khen “Đẹp quá!” thì cũng tốt, nhưng hơi… chung chung.
Để con phát triển tự tin và kiên trì, bố mẹ có thể khen nỗ lực, khen cách con chọn màu, khen chi tiết con để ý và thể hiện.
Ví dụ:
Khi được khen nỗ lực, con sẽ hiểu “Chỉ cần con cố gắng và sáng tạo, bố mẹ đã trân trọng rồi.” Chứ không phải “chỉ cần đẹp mới được công nhận”.
Cách 3: Vẽ cùng con – dù chỉ là… người que
Nhiều bố mẹ ngại vẽ vì “mình vẽ xấu”. Nhưng chính lúc bố mẹ dám… vẽ xấu, con sẽ học được người lớn cũng có quyền sai, làm cái gì lần đầu cũng hơi ngố là bình thường, quan trọng là dám thử và dám vui.
Gợi ý nhỏ:
Bạn có thể nói
Đảo vai như vậy giúp con cảm thấy mình có năng lực đóng góp, tự tin hơn, học được cách hướng dẫn, giải thích cho người khác. Chưa kể, cả nhà có một “kỷ niệm nguệch ngoạc” rất dễ thương để nhớ về sau.
Cách 4: Dùng vẽ như một cách nói chuyện về cảm xúc
Có những ngày con không vui nhưng không biết nói sao. Lúc đó, thay vì hỏi dồn “Con sao vậy? Ở trường có chuyện gì à?” Bố mẹ có thể nhẹ nhàng gợi ý: “Hay mình vẽ một bức tranh ‘Ngày hôm nay của con’ nhé?” “Con vẽ giúp mẹ: hôm nay trong lòng con là thời tiết gì? Nắng, mưa, bão hay có cầu vồng?”
Sau đó, hãy để con vẽ tự do. Khi con vẽ xong, bố mẹ chỉ cần hỏi nhẹ: “Con kể cho mẹ nghe về bức tranh này nha.”, nghe nhiều hơn nói, không vội sửa, vội phán xét, vội “dạy đời”.
Nhiều khi, qua bức tranh, bố mẹ sẽ hiểu được rất nhiều điều mà con khó nói bằng lời. Và con cũng học được rằng “Cảm xúc của mình có chỗ để được nhìn thấy & tôn trọng.”
Cách 5: Biến tranh vẽ của con thành “một phần của gia đình”
Đừng để tranh con vẽ xong rồi… nằm mãi trong tập, lâu lâu dọn nhà mới lôi ra vứt. Hãy biến nó thành một phần của đời sống chung:
Thỉnh thoảng, bố mẹ chỉ vào tranh và nói: “Tranh này con vẽ hồi mấy tuổi, con nhớ lúc đó mình đang nghĩ gì không?” “Mẹ rất trân trọng những gì con tạo ra.”
Cách làm này giúp tranh không chỉ là tranh, mà trở thành dấu chân phát triển của con: về kỹ năng, về cảm xúc, về cách nhìn thế giới.
Và quan trọng hơn, con sẽ luôn nhớ: “Những gì con làm ra không hề vô nghĩa. Con – và thế giới bên trong con – có giá trị với gia đình.”
Trân trọng biết ơn bạn – người lớn đang tìm cách đồng hành cùng tuổi thơ của một đứa trẻ bằng những điều rất giản dị mà rất đẹp.
Th.sĩ Nguyễn Thị Minh Lý - Chuyên gia Tư vấn huấn luyện Nội tâm
Từ khóa:
#Chơi nghệ thuật #5 cách đơn giản để cha mẹ đồng hành với con khi con vẽ ##biết_hành_động ##biết_yêu_thương ##chơi_nghệ_thuật