Sau 5 năm, những buổi sáng dậy sớm tập thể dục thay vì nằm lười trên giường đã trở thành niềm vui, chứ không còn là “cực hình” như ngày nào. Câu chuyện của bạn trẻ này đáng đượ lan tỏa.
Năm 18 tuổi, tôi bắt đầu chơi bóng rổ và chạy bộ – tất cả chỉ vì lời rủ rê của anh trai. Buổi tập đầu tiên thật sự là một “thảm họa”: hơi thở dồn dập, cơ bắp đau nhức, mồ hôi ướt đẫm. Tôi đã từng nghĩ, chắc chắn mình sẽ không bao giờ quay lại sân tập.
Nhưng anh trai tôi vẫn kiên nhẫn: “Em thử kiên trì một tháng xem. Thể thao không chỉ rèn sức khỏe mà còn giúp mình học cách vượt qua chính mình.”
Câu nói ấy tưởng chừng đơn giản, nhưng lại trở thành khởi đầu cho hành trình 5 năm rèn luyện bền bỉ của tôi. Từ bóng rổ, tôi chuyển sang bơi lội, cầu lông, rồi dần yêu thích chạy bộ. Thể lực cải thiện, dáng vóc săn chắc, tinh thần tươi mới. Mỗi buổi sáng dậy sớm tập thể dục, thay vì cảm thấy mệt mỏi, tôi lại thấy hứng khởi và tự hào vì chính sự kiên trì của mình.
Nếu thể thao mang lại sức mạnh thể chất, thì cờ vua lại là “bài tập” cho trí tuệ và sự điềm tĩnh. Anh trai tôi vốn mê cờ, một ngày anh mang bàn cờ ra và rủ tôi chơi: “Thử một ván không?”
Ban đầu, tôi chỉ chơi cho vui và… thua liền mấy ván. Tôi không hiểu sao anh lại hứng thú với trò chơi tĩnh lặng đến thế. Nhưng càng chơi, tôi càng bị cuốn vào thế giới của những nước đi đầy chiến lược, nơi mỗi quyết định nhỏ đều có thể xoay chuyển cả ván cờ.

Cờ vua dạy tôi biết chậm lại, quan sát kỹ hơn, và hiểu rằng trong cuộc sống – không phải lúc nào cũng cần “thắng” ngay. Đôi khi, phải hy sinh một quân cờ nhỏ để đổi lấy thế cục dài lâu, cũng giống như ta phải chấp nhận mất đi vài cơ hội trước mắt để hướng đến mục tiêu lớn hơn.
Nhìn lại 5 năm qua, tôi không còn là cô gái yếu ớt và dễ bỏ cuộc như trước. Thể thao giúp tôi rèn ý chí, cờ vua nuôi dưỡng sự tập trung, còn việc tập thể dục mỗi ngày trở thành thói quen không thể thiếu. Có những ngày đi học hay đi làm mệt mỏi, chỉ cần chạy vài vòng quanh sân hoặc ngồi trước bàn cờ, tôi thấy tâm trí trở nên nhẹ nhõm, đầu óc sáng suốt hơn.

Thể thao và cờ vua – hai thế giới tưởng chừng trái ngược – lại bổ sung hoàn hảo cho nhau, giúp tôi vừa khỏe mạnh, vừa bình tâm. Chúng thay thế cho những giờ lướt mạng vô ích, cho cảm giác căng thẳng thường trực của tuổi trẻ.
Tôi biết, nếu không có anh trai đồng hành, có lẽ tôi đã không đủ động lực để bắt đầu. Giờ đây, ở tuổi 23, tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, tự tin hơn và biết trân trọng từng giây phút rèn luyện.
5 năm qua không phải sự “đánh đổi” thời gian tuổi trẻ – mà là một khoản đầu tư dài hạn cho sức khỏe và tinh thần. Thói quen vận động, tinh thần kỷ luật, và ý chí bền bỉ chính là hành trang quý giá giúp tôi bước tiếp trong học tập, công việc và cuộc sống.
Tôi viết những dòng này để gửi đến bạn – người đang do dự bắt đầu: Tuổi trẻ sẽ đẹp nhất khi ta dám dành thời gian cho những thói quen lành mạnh. Bạn không cần phải giỏi ngay hôm nay. Chỉ cần mỗi ngày tốt hơn một chút so với hôm qua.
Hãy thử bắt đầu bằng 15 phút chạy bộ, một ván cờ cùng bạn bè, hoặc một buổi tập ngắn trước khi đi học. Biết đâu, sau 5 năm nữa, bạn cũng sẽ có một hành trình đáng nhớ để kể lại – giống như bạn trẻ trong bài viết này.
Từ khóa:
#Nghiện khỏe #Tôi nghiện tập thể thao dù 5 năm trước từng xem như “cực hình” ##phát_triển_bản_thân ##yêu_bản_thân ##yêu_mình_đủ_bạn_có_cả_thế_giới ##nghiện_khỏe ##thích_vận_động